(Nhắn về miền Quan họ)
Giấu yêu vào giận
Giấu đêm vào ngày
Dặn mình nén những đắm say
Bụi thời gian... đã phủ dày niềm riêng.
Thế rồi... lễ hội giao duyên
Góc xưa dội lại, một miền dấu yêu
Tường xưa, ngõ cũ phong rêu
Hoang sơ thuở ấy... phiêu diêu mái đình.
Giêng xưa... nghiêng bóng ta mình
Giêng nay... vương vấn chút tình ngày xuân
Tháng Giêng
Riêng đến tần ngần...
Vẳng câu Quan họ
Hỏi thầm: Còn duyên?
Gió thường ghé đến, cắn yêu nhẹ nhàng
Biết ta đời đã úa vàng
Thân thương vạt nắng dịu dàng xoa vai
Biết ta mệt mỏi đường dài
Sợi mưa quấn lấy hình hài mong manh
Biết ta tóc chẳng còn xanh
Lũ chim ríu rít, dỗ dành giấc sâu...