Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Gặp mặt cựu cán bộ tỉnh đoàn Bình Trị Thiên năm 2014

Mới đó mà đã 25 năm, 25 năm qua tức là 1/4 thế kỷ. Tuy không còn ở chung một nhà nhưng tình cảm Bình - Trị - Thiên luôn gắn bó keo sơn.
Năm nay - năm 2014, một năm rất có ý nghĩa - đúng 25 năm ngày các tỉnh trở lại với địa giới hành chính của mình và một tháng cũng rất có ý nghĩa - tháng Thanh niên, nhân dịp kỷ niệm 83 năm ngày thành lập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh ( 26.3.1931 - 26.3.2014)Tỉnh Quảng Trị tổ chức gặp mặt.

Ngày 22/3/2014, Ban liên lạc cựu cán bộ tỉnh Đoàn BTT tại Quảng Trị phối hợp với Ban thường vụ tỉnh đoàn Quảng  Trị tổ chức gặp mặt cựu CB tỉnh  Đoàn BTT đang sinh sống ở 3 tỉnh: Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế và các tỉnh thành trong cả nước. Có 135 đại biểu và các đồng chí lãnh đạo tỉnh BTT đang sống tại Quảng Trị; các đồng chí : Hồ Anh Dũng, Vũ Xuân Hồng nguyên Bí thư TW Đoàn cũng về dự. Ban Bí thư TW Đoàn gửi lẵng hoa chúc mừng.
Ngày 23/3 các đại biểu có chuyến tham quan bảo tàng sân bay Tà Cơn, thăm khu thương mại Lao Bảo và tham quan bảo tàng Bản Đông tỉnh Savannakhet-Lào.

Dưới đây là một số hình ảnh của buổi gặp mặt, tham quan...




              Toàn cảnh buổi gặp mặt

          
 Đồng chí Lê Hữu Thăng - nguyên BT tỉnh đoàn BTT Khóa III, trưởng ban tổ chức buổi gặp mặt, phát biểu ôn lại truyền thống thanh niên BTT

                           Cùng chị Hồng giáo trong buổi Gala dinner


               

Gần 100 thanh thiếu niên tỉnh SVNK - Lào  sắp hàng  đón chào đoàn 

                  


      
Các đại biểu chụp ảnh lưu niệm tại tiền sảnh bảo tàng Bản Đông


           
      
                                  khai điệu Lâm vông




Chị em ta cũng bon chen môt kiều làm kỷ niệm
Ngựa về với Đoàn thanh niên nên cưa sừng làm nghé chút hì hì...


 Rồi... lưu luyến chia tay.."tạm biệt nhé, tạm biệt nhé đã đến giờ chia tay, hẹn gặp nhé, hẹn gặp nhé, dù cách xa ta vẫn nhớ nhau hoài...". Miệng thì hát mà nước mắt cứ nghẹn ngào rơi rơi...



Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

VỀ XƯA CŨ...

Cái thời xưa cũ đã qua
Xuân về, cứ gợi la đà... tuổi thơ
Như về lại thuở mộng mơ
Trong làn sương khói giăng tơ ngang trời…

Người về mô đó người ơi
Có về xưa cũ ... cho tôi về cùng
Dẫu rằng gió nổi thác rung
Người có đi cùng, tôi cũng muốn theo.

Để tôi vui với cánh diều
Nắng trong veo...
Gió vui reo giữa trời
Chao nghiêng khát vọng bời bời
Lung linh như nhạc không lời... xanh trong.
                ...
Chiều buông...
Giữa chốn phố đông
Giêng Hai tựa dải lụa hồng vắt qua...

                                   
                                     

                                                             



Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Bạn đọc cảm nhận bài thơ: Hoa đồng nội

Huỳnh Xuân Sơn Với Cảm Nhận Bài Thơ Hoa Đồng Nội Của Tác Giả Thanh Bình (NMCR)

Tôi yêu thích hoa dại, không biết từ khi nào? Có lẽ là từ khi còn bé lắm khoảng ba bốn tuổi. Tôi đã đi chăn trâu theo ông nội rồi. Cả ngày chơi thơ thẩn  hái hoa dại trên những triền đồi bãi trống bỏ hoang. Vùng trung du bắc bộ quê tôi, bốn mùa đều có hoa dại. Dân quê tôi ruộng đất ít, mấy ai nghĩ đến trồng hoa vào thời điểm bát cơm ăn độn khoai sắn chưa đủ no. Tôi nhớ tất cả các loài hoa dại quê tôi có lẽ cũng xuất phát từ những ngày chăn trâu từ tấm bé ấy. Chứ sau này lớn lên nữa thì phải mang theo đôi quang đi chăn trâu thêm việc cắt cỏ. Đâu có thời gian mà hoa với bướm …
Thời gian thấm thoắt đã qua hơn ba chục năm, những ký ức cũng dần nhạt phai tỷ lệ thuận với mức độ hằn sâu của những vết chân chim nơi khóe mắt. May mắn thay mấy năm gần đây tôi ra ngoại thành sống gặp rất nhiều hoa dại mọc ở những khu đất trống chưa xây nhà! Cứ vài ngày tôi lại cắt một bình bông mấy loài hoa dại về cắm ở phòng khách, nhiều lần có khách đến ai nấy đều nhìn nó chăm chăm. Mặc, khi hoa héo tôi lại đi cắt bình khác.
Chiều nay vừa thay một bình bông cúc dại xong, lên phòng mở máy lại gặp bài thơ Hoa Đồng Nội của chị Thanh  Bình. Lòng tôi nao nao, viết mấy lời thăm chị. Tôi copy về và ngồi nghiền ngẫm bài thơ chỉ vỏn vẹn bốn câu như sau:
Hoa Đồng Nội
Âm Thầm trong gió đùa reo
Bông hoa đồng nội rải nghèo lối đi
Bứt lên…
Dằn xuống mà chi
Hoa giống em.
Chẳng có gì
Hoang sơ… (NMCR)
Càng đọc càng thấy tác giả đã rất khéo léo sử dụng ngôn từ. Chỉ với tựa đề thôi đã cuốn hút người đọc rồi!  Bốn câu thơ đọc lên nhìn ngắm quả thật ngôn ngữ chị sử dụng rất đơn giản ai đọc cũng thấy ngay nó là hoa dại, hoa của đồng nội thì vốn dĩ nó luôn luôn “âm thầm” bất kể ở đâu, thôn quê hay thành thị, Chị viết nó : “Âm thầm trong gió đùa reo”. Đọc ta thấy ngay hoa không hề âm thầm bởi động từ reo chị đặt ở cuối câu. Hoa âm thầm lặng lẽ bởi nó chỉ là một loài hoa dại khiêm nhường về hương sắc. Nhưng, đấy chỉ là khi giông tố, mưa trút hay lúc hanh khô lạnh giá  mà  thôi, hoặc ở một góc khuất  nào đấy khiến nó phải âm thầm lặng lẽ cả đời . Gặp gió Xuân  nồng nàn đến, hoa cũng xao động, cũng reo vui đón gió trong nắng đấy chứ.
Bông hoa đồng nội” dù ít,hay nhiều, nó cũng góp phần tô điểm hương sắc làng quê. Sao chị lại để nó gánh thêm cái “tội” “rải nghèo lối đi” thế nhỉ? Phải chăng ngữ cảnh bài thơ ra đời cũng giống nơi tôi sinh ra và lớn lên, Quê nghèo thì ai còn cảm giác say đắm với mấy bông hoa mọc hoang cạnh lối đi nữa đây? Mà cũng vì nghèo nên đường làng, bờ thửa, triền đê ít người qua lại mới có chỗ cho hoa mọc lên và sinh sôi... Phải chăng "rải nghèo lối đi" còn có ý muốn nói, người xa xứ mỗi khi  về  thấy những Bông Hoa Đồng Nội là nhớ cảnh quê  nghèo.
Tới đây tôi nhận thấy những ngôn  từ như đã nói nó đơn giản dễ hiểu ở trên, bỗng nhiên lại  thấy sâu xa trong đó ẩn chứa cả một nỗi niềm sâu lắng lắm chứ không hẳn chỉ là tả thực một loài hoa đồng nội không thôi đâu!
Tôi nghĩ thế và tôi đặt giả thiết Bông Hoa Đồng Nội này có phải chăng chính là một cô thôn nữ nào đó. Hoặc tác giả bắt gặp hình ảnh bông hoa ấy là chính mình hay không! Ý nghĩ này càng nảy nở trong tôi sau khi đọc đến câu
 Bứt lên
Dằn xuống mà chi!
Hai động từ  “bứt lên, dằn xuống” đi theo nhau kèm hai từ “mà chi” nửa như cảm thán, nửa nhưmuốn nhắn nhủ người đọc. Thân vốn là loài hoa dại có nghĩa gì đâu? Chẳng cao sang như ly như huệ, chẳng ngọc ngà như hồng như cúc, bứt lên cũng chẳng ai đoái, dằn xuống cũng chẳng ai hoài. Làm vậy chỉ khổ thân tôi thôi! Có sáu chữ rất đơn giản đọc lên ai cũng thấy, ai cũng hiểu sao tôi như nghe  nặng trĩu trong lòng với ý nghĩ “Bông  hoa Đồng Nội” của chị chính là Hình ảnh người thiếu nữ đó đây ta đã gặp.Có thể là chính tác giả, có thể là tôi và có thể là bất kỳ ai mà ta đã và sẽ gặp….
Suy nghĩ ấy đã có điểm tựa khi tôi vào câu kết:
Hoa giống em
Chẳng có gì
Hoang Sơ….
Tám từ  nối nhau thành một sợi dây có ba nút thắt xiết chặt trái tim tôi. Có lẽ với câu thơ này tôi chẳng cần giải thích ý nghĩa của nó làm gì. Chị đã nói hết , nói đủ về Em, về bản chất sự việc sau khi bị bứt lên dằn xuống. Hai từ cuối cùng Hoang Sơ…kèm theo một dấu ba chấm sao tôi cảm  thấy như buồn buồn tủi tủi chứa đựng hết vào hai chữ này và ba cái dấu chấm ấy thì phải…
Nhưng tác giả ơi! Cái sự tự mình  nhìn nhận rằng Em: “Chẳng có gì” ấy, là do Em nghĩ vậy thôi. Hoa Đồng Nội  tuy không rực rỡ về sắc, không nồng nàn về hương. Nhưng nó có sự bền bỉ vì nó được trưởng thành và khoe sắc từ trong mưa nắng bốn mùa. Thậm chí bão tố lũ lụt nữa….
Em cũng vậy!  “Em giống hoa” em không đẹp với vẻ đẹp đài các, kiêu sa…Em Hoang sơ….bởi em vốn là một cô gái bước ra từ thôn dã, em được nuôi dưỡng bằng tình cảm chân thực của người thôn quê vốn quanh năm chân lấm tay bùn, nhưng em có trái tim nhân hậu, em có tình yêu đơn  giản nhưng bền bỉ và chung thủy dẫu cho gặp phải trắc trở gì thì Em vẫn là Em một Bông Hoa Đồng Nội.
Bài thơ rất ngắn. Được chị viết về Hoa Đồng Nội, nhưng từ tình thơ, ý thơ , hồn thơ phảng phất bao trùm lên từng con chữ chị chắt lọc cẩn thận để gửi gắm một thân phận con người mà cụ thể là Em. Em có lẽ là một cô gái quê nghèo cũng từng phải trải qua những đắng cay cơ cực như loài hoa dại lúc bị bứt lên dằn xuống...
Và đây là nỗi niềm của chính tác giả khi trả lời chia sẻ của bạn bè:
Viết tứ thơ, chị thương mình tội tội
Như bông hoa đồng nội hoang sơ
Chẳng tươi xinh như lan mận đào mơ
Mà dung dị khiêm nhường - Hoa đồng nội (NMCR)
Cám ơn tác giả, cảm ơn Hoa Đồng Nội đã cho tôi sống lại kỷ niệm tuổi ấu thơ. Đặc biệt khiến tôi yêu hơn loài hoa dại ven đường mà tôi vẫn thường nâng niu mỗi ngày.

Sài Gòn cuối xuân 2014
Huỳnh Xuân Sơn
Ngựa mỏi chân rồi cám ơn tác giả Huỳnh Xuân Sơn về bài cảm nhận trên.
Nguồn:http://www.tho.com.vn/bai-viet/huynh-xuan-son-voi-cam-nhan-bai-tho-hoa-dong-noi-cua-tac-gia-thanh-binh-nmcr/38674

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

HOA ĐỒNG NỘI...

Âm thầm trong gió đùa reo
Bông hoa đồng nội, rải nghèo lối đi
Bứt lên, dằn xuống mà chi
Hoa giống em. 

                 Chẳng có gì. 
                                       Hoang sơ...

                                   

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

Hỏi...

Trăng khuyết rồi trăng lại tròn
Duyên tình chưa trọn, liệu còn kiếp sau?

Vườn ai thoang thoảng hương cau
Hỏi Xuân có biết...nhói đau lòng trầu?!

                                        

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Chuyện nhà Ngựa

Thơ vui
Con ai tuổi chó tuổi trâu
Con tôi tuổi chuột, chim câu, rồng rồng*
Con ai tay dắt tay bồng
Con tôi, đứa chị biết trông em mình.

Nhà người chồng khỏe, vợ xinh
Nhà tôi hơi yếu, bệnh rình quanh năm
Người ta 6 tháng một lần  (khám sk)
Nhà tôi, chẳng quản xa gần…quý  thôi! (3 tháng)

Lương hưu Nhà nước phát rồi
Dẫu phải nằm viện, ăn thời ít hơn
Tiền thuốc, Bảo hiểm trả luôn
Mình đâu có tốn, chỉ cần… tâm yên.

Chồng nằm viện, vợ một bên
Áo quần đã có nhân viên* giặt rồi  (*hộ lý)
Ngày ngày cơm cháo xong xuôi
Bác sĩ, y tá… đến ngồi chăm lo.

Khám, tiêm, uống thuốc cấp cho
Bạn bè, con cháu a lô gọi về
Bà con cô bác ở quê
Con gà, con qué, nắm chè… vô thăm.

Đồng đội xưa… còn bao lăm
Nhắn tin thăm hỏi ân cần bên ta
Một ngày qua, một tháng qua
Được về! Ta lại hát ca vang nhà.

Bạn bè blog gần xa
Com ment chia sẻ như là tình thân
Ngày chị em đã đến gần
Gia đình nhà Ngựa, vẫn xuân… bốn mùa.

* Con nhà Ngựa: Tuổi Tý, Dậu, Thìn

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang