Đã nhiều lần dừng lại chờ đèn đỏ nơi ngã tư đầu ngõ, những cành lá bàng xòe tán rộng như chiếc ô che cho tôi khỏi nắng. Thế rồi một hôm, khi ngước mặt lên trời, cây bàng trơ trụi lá! Những cành khô khẳng khiu như những cánh tay già nua, mệt mỏi... Dừng hẳn xe trên vỉa hè, với máy ảnh sẵn có trong tay, tôi chụp lia lịa và lạ chưa, những câu thơ của chị cứ thế ùa về...
Lạc bước dưới chiều cuối phố
Thương bàng nhớ lá chơ vơ
Còn chiếc cuối cùng sót lại
Níu hờ vương vấn cành khô...