Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

HÈ VÀ TUỔI THƠ...

                          Học đi em!
                         

                       Ban mai dưới ánh mặt trời
                   Lưng trâu làm gối, sách cười cùng em...

                           


Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

NHỚ NHUNG THÌ VỀ...

Chao ôi là nắng Miền Trung
Nắng chi như nấu như nung suốt ngày
Chùm tiêu đượm nắng càng cay
Trái dưa no nắng nước đầy, lại thơm…

Quê nghèo một nắng hai sương
Nắng tháng Năm cháy ruộng nương… mới trồng
Đi qua cồn cát mênh mông
Ước chi có ngọn gió đồng dạo chơi...

Chân trần cát bỏng như sôi
Oằn vai mẹ gánh nắng cười trên lưng
Thương nhiều lắm! ơi Miền Trung
Tình người mật đọng, nhớ nhung thì về...



Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Hạ tươi xanh...

Chẳng phải tại em, chẳng tại anh
Tình như sương sớm đậu trên cành
Lao xao như gió đùa trong nắng
Hạ nồng... ai hát khúc tươi xanh…

                        (Tặng một người...)

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Nhớ mẹ...


Hôm rồi, trên đường có việc đi qua cánh đồng Quảng Nam. Ngồi trên xe, nhìn qua kính thấy dáng ai đang lúi húi giữa đồng, răng mà giống mẹ mình chi lạ? Lòng se lại. Xe qua rồi mà mình cứ ngoái nhìn cho đến khi khuất hút bóng hao gầy…
Mẹ đã đi xa hơn 18 năm rồi… Trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời, mình sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẹ trước phút lâm chung. Không còn nói được nữa, những ngón tay, ngón chân đã bầm tím và lạnh ngắt, nhưng mẹ vẫn cố đợi mình về.Vừa đến nhà, mọi người rẽ ra cho mình vào với mẹ. Nghe mình gọi:“Mẹ ơi!Con Bình về với mẹ đây rồi!” Từ đôi mắt đã khép, hai hàng nước mắt chảy ra…Mẹ trút hơi thở cuối cùng. Mẹ muốn nói với mình cũng như từng đứa con yêu quý của mẹ rằng: Mẹ yêu các con lắm, thương lắm! Nhưng không còn cách nào có thể ở lại với các con…
Cả cuộc đời mẹ không có được một ngày thảnh thơi… Mắt mù, chân chậm, vẫn cố nuôi 5 đứa con. Cha bị bệnh mất sớm, nhưng cả 5 đứa đều được học hành. Các con đều thương mẹ, nên mỗi đứa một tay giúp mẹ gánh vác việc nhà. Có lẽ vì rứa mà cả nhà mình rất thương yêu nhau. “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Cả làng, cả xã ai cũng khâm phục và lấy anh chị em mình làm gương. Bây giờ mặc dù ai cũng đã có gia đình con cái, nhưng hễ có chuyện vui buồn thì cả mấy anh em đều xúm lại lo chung, lo hết lòng. Tất cả chúng con được như bây giờ là nhờ mẹ dạy:" Các con phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau. Con cái mồ côi, phải biết tự lo cho mình, đừng có tư tưởng dựa dẫm, nhờ vào lòng thương hại của người khác" .Nhà mình hồi đó đói khổ nhất làng, nhưng chúng mình đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, giỏi giang... “Đói cho sạch, rách cho thơm!”,mẹ mình dạy như rứa. Dù xa lâu rồi, mà lời mẹ như còn văng vẳng bên tai…Nhớ mẹ quá chừng,mà chỉ thầm gọi: Mẹ ơi!

Yêu con, đời mẹ khổ nhiều
Lời thương yêu mẹ, bao nhiêu cho vừa...

Hình minh họa trên net.
Viết nhân ngày của mẹ.

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

HOÀI NIỆM...

Đôi lúc nỗi nhớ mong
Dâng trào trong hoài niệm
Chẳng chút gì phù phiếm
Bởi lẽ đời thường thôi...

Thoang thoảng giọt buồn rơi
Hoàng hôn chiều loang tím 
Gió níu chân bịn rịn 
Cuối trời nắng nhạt phai...

Thấp thoáng bóng hình ai
Vén chiều vào lối ấy
Ngước mắt cùng ngoái lại
Thăm thẳm... chiều xa xôi!

Thời gian vùn vụt trôi
Tiếng ve giờ xa lạ
Bạn bè xưa đôi ngả
Phượng nhói màu chia ly

Tình chợt đến vội đi
Tan theo khung trời mộng
Để lòng ai biển động
Thành giông bão ngày hè...

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

BÌNH YÊN!

An nhiên... một nét trang đài
Muốn góp duyên... Giọt nắng mai... sáng bừng
Dạo chơi, bất chợt... ngập ngừng
Nửa như muốn bước, nửa dừng... nhón chân.
Dáng ai tựa dáng thiên thần 
Khiến chim... ngại hót, gió ngân... khẽ khàng 
Lặng yên... ngắm đóa mai vàng 
Muốn thốt lên... với đại ngàn... Tinh khôi!


Giao thoa... khoảnh khắc cùng người
Khen ai lưu giữ nét cười thân thương!

Mời mọi người ngắm và cảm tác cùng Ngựa về bức hình ấn tượng này...



Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang