Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

BẠN ĐỌC VIẾT


Huỳnh Xuân Sơn: Mỗi ngày đọc một tứ thơ hay- 5

NGHIÊNG

Chiều nghiêng...
gió nhẹ nghiêng theo
Trời nghiêng...
một mảnh trăng treo cuối đồi
Thu nghiêng...
gom dải nắng cười
Ta cùng nhau ngắm cảnh trời- đất nghiêng...

(Lê Thanh Bình)





Bốn câu thơ với bốn từ nghiêng lặp lại. Mỗi chiều nghiêng lại mang một ý nghĩa khác nhau. Mở đầu “Chiều nghiêng” mới chỉ là cảm nhận chút “gió nhẹ nghiêng theo”, gợi một chút buồn man mác cho tuổi heo may cuối chiều. Ở tuổi này nếu có chênh chao một chút. Lệch nghiêng một chút, xôn xao một chút về mọi mặt trong cuộc sống. Thì cũng rất dễ lấy lại thăng bằng, khi tuổi đời, tuổi tình, cùng kinh nghiệm sống đã chiêm nghiệm và tích lũy đủ bề dày, độ chín trong cuộc đời. Vậy nên chiều nghiêng dẫu không bao giờ trở lại cột mốc thăng bằng đi nữa thì gió nhẹ sẽ nghiêng theo nhẹ nhàng, bởi vốn dĩ sự nghiêng của chiều là tất yếu.
Trời nghiêng…
Một mảnh trăng treo cuối đồi
Vòng quay của trái đất, sự biến thiên của ngũ hành luôn luôn biến thiên không ngừng nghỉ. Bầu trời hết đêm lại sang ngày, sau thời khắc giao thoa là hừng đông rồi bình minh. Hết ngày lại tới đêm và cũng có một khoảng đệm hoàng hôn. Ánh dương chưa hẳn đã tắt, màn đêm chưa bao phủ khắp lập tức mặt trăng xuất hiện. Có thể trăng tròn, hay khi trăng khuyết nhưng đều đem lại nguồn sáng cho vạn vật. Câu thơ cho người đọc cảm nhận quy luật biến thiên của trời đất. Hiểu để chấp nhận và thích ứng…
Thu nghiêng…
Gom dải nắng cười
Vâng tôi rất đồng ý với chị rằng thu sang mùa của hoa thơm,trái chín. Mùa của nắng vàng gió vàng, mùa của trời xanh. mây trắng, trăng thanh yên bình …Với mỗi chúng ta nhất là phụ nữ khi bước vào tuổi “heo may” của đời người,là lúc cảm nhận về cuộc đời, sự việc và định lượng tình cảm cũng chín nhất.. “Thu nghiêng” nhẹ như “chiều nghiêng” ta đón nhận,như “gió nhẹ nghiêng theo” nó. Một mai thu nghiêng hẳn ta bình thản “Gom dải nắng cười”, để khi bước sang đông có nó sưởi ấm tâm hồn…
Với câu kết “Ta cùng nhau ngắm cảnh trời- đất nghiêng”. Tác giả đã cho ta thấy một kết thúc có hậu, cho một người biết, hiểu, chấp nhận và thích nghi với quy luật của tạo hóa, cũng như sự biến chuyển của trời đất.
Bức tranh Nghiêng nhiều mảng màu tối sáng, nhiều tầng lớp, trong không gian nhiều chiều. Nhưng không gì là khó bởi Ta vẫn đang cùng nhau “Ngắm cảnh trời đất nghiêng”.

Bức tranh trời chiều viên mãn với người vẽ cũng như người chiêm ngưỡng.
Sài Gòn 2/10/2014
Huỳnh Xuân Sơn
Nguồn: http://chieulang.com.vn/chieu-lang/tho/chi-tiet/nghieng-tho-le-thanh-binh-2687.html

Ngựa MCR sang Thi đàn Việt Nam đọc và cóp về để mọi người cùng thưởng thức lời bình ngắn, nhẹ nhàng, súc tích, man mác... như trời cuối Thu!
Thanh Bình rất cám ơn bài cảm nhận của Huỳnh Xuân Sơn về tứ thơ của mình.
Nguồn: http://tho.com.vn/bai-viet/huynh-xuan-son-moi-ngay-doc-mot-tu-tho-hay-5/54852

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Câu chuyện nhỏ về Lão Tử


Có một câu chuyện nhỏ về Lão Tử. Ông ấy thường hay đi dạo buổi sáng. Một người hàng xóm hay đi theo ông ấy, biết rõ rằng Lão Tử không muốn nói nhiều, ông ấy bao giờ cũng giữ bản thân mình im lặng. Nhưng có lần một người bạn tới ở cùng người hàng xóm này và anh ta cũng muốn đi, và anh ta đi cùng. Lão Tử và người hàng xóm của Lão Tử vẫn còn hoàn toàn im lặng. Người bạn có chút ít bối rối, nhưng người đó cũng giữ mình im lặng vì người hàng xóm đã bảo anh ta đừng nói gì. Thế rồi mặt trời mọc, và nó đẹp thế. Anh ta quên mất và anh ta nói, "Sáng đẹp thế." Chỉ ngần ấy thôi. Không ai bình luận gì về nó - cả người bạn lẫn Lão Tử.
Trở về nhà Lão Tử bảo người hàng xóm, "Thôi đừng đưa anh chàng này đi nữa nhé. Anh ta nói nhiều quá." Nói nhiều quá sao?
Ngay cả người hàng xóm cũng nói, "Anh ấy có nó gì đâu; anh ấy đơn giản nói, 'Sáng đẹp thế.' "
Lão Tử nói, "Tôi cũng có đó, cho nên phỏng có ích gì mà nói điều đó? Và nó là đẹp mà chẳng cần nói điều đó. Sao đem tâm trí vào? Không, người này nói quá nhiều; đừng mang anh ta đi nữa."
Anh ta đã phá huỷ toàn thể buổi sáng sao? Anh ta đã phân chia thế giới. Anh ta nói mặt trời mọc là đẹp. Bất kì khi nào bạn nói cái gì đó là đẹp, cái gì đó khác đã bị kết án, bởi vì đẹp không thể tồn tại được mà không có xấu. Khoảnh khắc bạn nói cái gì đó đẹp, bạn đã nói rằng cái gì đó khác là xấu. Khoảnh khắc bạn nói, "Anh yêu em," hay "Em yêu anh," bạn đã ngụ ý rằng bạn không yêu ai đó khác.
Nếu bạn sống mà không có phân chia.... Chỉ quan sát đoá hoa. Để nó đó, dù nó là bất kì cái gì, bất kì cái gì. Để nó ở trong thực tại của nó, đừng thốt ra cái gì. Chỉ nhìn nó. Không chỉ có việc bạn không thốt ra, đừng nói bên trong nữa. Đừng hình thành bất kì ý tưởng nào về nó. Để nó ở đó, và bạn sẽ đi tới có việc nhận ra lớn lao.

Khi buồn đến với bạn, đừng gọi nó là nỗi buồn. Tôi đã trao việc thiền này cho nhiều người, và họ trở nên ngạc nhiên. Tôi bảo họ, "Lần sau khi bạn cảm thấy buồn, đừng gọi nó là 'buồn.' Chỉ quan sát nó." Việc bạn gọi nó là nỗi buồn làm cho nó thành buồn. Chỉ quan sát nó thôi, dù nó là bất kì cái gì. Đừng đem tâm trí vào, đừng phân tích, đừng dán nhãn nó. Tâm trí là kẻ phân chia lớn thế, và liên tục dán nhãn lên mọi thứ, phân loại ra. Đừng phân loại. Để cho sự kiện tự khẳng định bản thân nó, để sự kiện ở đó, và bạn đơn giản là nhân chứng. Thế thì dần dần bạn sẽ nói, "Nhìn đấy, nỗi buồn không phải là nỗi buồn," và hạnh phúc không phải là hạnh phúc nhiều như bạn vẫn nghĩ.
Dần dần các biên giới hội nhập, gặp gỡ, và biến mất. Và thế thì bạn sẽ nói nó là một năng lượng - hạnh phúc, bất hạnh: cả hai là một. Diễn giải của bạn làm ra khác biệt; năng lượng là một. Cực lạc và đau khổ là một. Diễn giải của bạn làm cho chúng thành hai. Thế giới và Thượng đế là một. Diễn giải của bạn làm cho chúng thành hai.
Vứt bỏ diễn giải và nhìn vào cái thực. Cái không được diễn giải là cái thực; cái được diễn giải là ảo tưởng.

Có một câu chuyện nhỏ về Lão Tử. Ông ấy thường hay đi dạo buổi sáng. Một người hàng xóm hay đi theo ông ấy, biết rõ rằng Lão Tử không muốn nói nhiều, ông ấy bao giờ cũng giữ bản thân mình im lặng. Nhưng có lần một người bạn tới ở cùng người hàng xóm này và anh ta cũng muốn đi, và anh ta đi cùng. Lão Tử và người hàng xóm của Lão Tử vẫn còn hoàn toàn im lặng. Người bạn có chút ít bối rối, nhưng người đó cũng giữ mình im lặng vì người hàng xóm đã bảo anh ta đừng nói gì. Thế rồi mặt trời mọc, và nó đẹp thế. Anh ta quên mất và anh ta nói, "Sáng đẹp thế." Chỉ ngần ấy thôi. Không ai bình luận gì về nó - cả người bạn lẫn Lão Tử.

Trở về nhà Lão Tử bảo người hàng xóm, "Thôi đừng đưa anh chàng này đi nữa nhé. Anh ta nói nhiều quá." Nói nhiều quá sao?

Ngay cả người hàng xóm cũng nói, "Anh ấy có nó gì đâu; anh ấy đơn giản nói, 'Sáng đẹp thế.' "

Lão Tử nói, "Tôi cũng có đó, cho nên phỏng có ích gì mà nói điều đó? Và nó là đẹp mà chẳng cần nói điều đó. Sao đem tâm trí vào? Không, người này nói quá nhiều; đừng mang anh ta đi nữa."

Anh ta đã phá huỷ toàn thể buổi sáng sao? Anh ta đã phân chia thế giới. Anh ta nói mặt trời mọc là đẹp. Bất kì khi nào bạn nói cái gì đó là đẹp, cái gì đó khác đã bị kết án, bởi vì đẹp không thể tồn tại được mà không có xấu. Khoảnh khắc bạn nói cái gì đó đẹp, bạn đã nói rằng cái gì đó khác là xấu. Khoảnh khắc bạn nói, "Anh yêu em," hay "Em yêu anh," bạn đã ngụ ý rằng bạn không yêu ai đó khác.

Nếu bạn sống mà không có phân chia.... Chỉ quan sát đoá hoa. Để nó đó, dù nó là bất kì cái gì, bất kì cái gì nó là. Để nó ở trong thực tại của nó, đừng thốt ra cái gì. Chỉ nhìn nó. Không chỉ có việc bạn không thốt ra, đừng nói bên trong nữa. Đừng hình thành bất kì ý tưởng nào về nó. Để nó ở đó, và bạn sẽ đi tới có việc nhận ra lớn lao.

Khi buồn tới với bạn, đừng gọi nó là nỗi buồn. Tôi đã trao việc thiền này cho nhiều người, và họ trở nên ngạc nhiên. Tôi bảo họ, "Lần sau khi bạn cảm thấy buồn, đừng gọi nó là 'buồn.' Chỉ quan sát nó." Việc bạn gọi nó là nỗi buồn làm cho nó thành buồn. Chỉ quan sát nó thôi, dù nó là bất kì cái gì. Đừng đem tâm trí vào, đừng phân tích, đừng dán nhãn nó. Tâm trí là kẻ phân chia lớn thế, và liên tục dán nhãn lên mọi thứ, phân loại ra. Đừng phân loại. Để cho sự kiện tự khẳng định bản thân nó, để sự kiện ở đó, và bạn đơn giản là nhân chứng. Thế thì dần dần bạn sẽ nói, "Nhìn đấy, nỗi buồn không phải là nỗi buồn," và hạnh phúc không phải là hạnh phúc nhiều như bạn vẫn nghĩ.

Dần dần các biên giới hội nhập, gặp gỡ, và biến mất. Và thế thì bạn sẽ nói nó là một năng lượng - hạnh phúc, bất hạnh: cả hai là một. Diễn giải của bạn làm ra khác biệt; năng lượng là một. Cực lạc và đau khổ là một. Diễn giải của bạn làm cho chúng thành hai. Thế giới và Thượng đế là một. Diễn giải của bạn làm cho chúng thành hai.

Vứt bỏ diễn giải và nhìn vào cái thực. Cái không được diễn giải là cái thực; cái được diễn giải là ảo tưởng.

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

SINH NHẬT CON GÁI ĐÔNG HÀ (12/9)

Nhân sinh nhật con gái - Nhà thơ Đông Hà - Giáo viên trường Quốc học Huế (12/9/1976).
Xin giới thiệu một số bài thơ (mẹ thích) đăng trong tập thơ thứ 4 "Đi ngược đám đông"của Đông Hà do nhà xuất bản Thuận Hóa - Huế, XB năm 2014.

HÁI THUỐC CHO MÌNH 


Khi không làm một cơn đau
Khi không làm một nát nhàu cả lên
Chung tay xây một ngôi đền
Chữa dăm ba bệnh tự nhiên như là…

Là hoa thì nở thành hoa
Vô duyên lại nở la đà thành yêu
Đi ngang gặp buổi chợ chiều
Trong cơn đau cũ dám liều một phen

Vậy mà cũng gọi thành tên
Thuyền quyên ứ hự…thả trên tay người
Anh đau một chuyến nghi ngờ
T về hái thuốc ngồi chờ kiếp sau…


Tím cùng Thu sang...

ĐI NGƯỢC ĐÁM ĐÔNG

Khi anh ngoảnh mặt bỏ đi
Là em biết mình sẽ không còn ngồi giữa đám đông nữa
Những ồn ào chúc tụng thực ra với em đều vô nghĩa

Em đã đi ngược đám đông thật lâu
Và ngồi một mình trong cũ kỹ
Rồi một hôm bước ra
Bằng cái cầu thang treo lơ lững
Kèm một nụ hôn

Từ ấy có nhiều ngày vui
Để rồi khi anh bỏ đi
Em biết
Mình sẽ lại một mình đi ngược đám đông…


Giờ giải lao ở trường Quốc học

MUA NÚI CHỞ VỀ

Không lẽ im mãi rứa a???

Anh không sợ em ngó hết mây
ngó hết mưa
ngó hết những vàng trưa
ngó qua ngày đứng ngọ
ngó ngõ xa ngõ gần
như nỗi đành hanh

Không lẽ im mãi rứa a?

Anh không sợ bóng mình mất hút
sợ mắt em chảy dài
sợ quên ngày quên tháng
sợ quên mình là ai

Như bữa nay em lên chùa thỉnh kinh
Hồi chuông nói rằng mây đang xuống núi
Em mở hầu bao mua núi chở về...


Email  

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Phượng cuối mùa...

Ngạc nhiên chưa! Giữa mùa thu
Mà trên hè phố phượng già đơm hoa
Không rực rỡ, chẳng chói lòa
Thân thương dịu ngọt như là tình yêu...

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

QUÊ HƯƠNG

Hướng về kỷ niệm 60 năm ngày truyền thống huyện Vĩnh Linh -Quảng Trị(25/8/1954 - 25/8/2014).
Tôi đăng lại bài "Quê hương" trong tập văn thơ "Vĩnh Linh-Tình đất tình người" nhân "60 năm lũy thép lũy hoa" của quê nhà.

QUÊ HƯƠNG

"Quê hương mình nơi con sinh ra
Dải đất hẹp bốn mùa nắng gió
Hương bưởi mùa thu hương sen mùa hạ
Vẫn ngọt ngào trong mỗi điệu dân ca..."

Quê hương mình khói lửa đã đi qua
Mảnh đất bao năm bom cày đạn xới
Chiến tranh qua thì thiên tai ập tới
Cơ cực hoài thương lắm! Vĩnh Linh ơi!

Đã qua rồi, đói khổ cảnh quê tôi
Cha nằm xuống móng tay còn đọng đất
Mẹ thầm ước bữa cơm no trước ngày mất
Em gái mồ côi manh áo rách đến trường...

Mẹ bảo mình nghèo đừng mơ ước viễn vông
Trăng trên cao mần răng mà hái được
Nay quê tôi làm nên điều mơ ước
Đang từng ngày cùng đất nước đi lên.

Mái ngói đỏ tươi thay tranh rạ quê nghèo
Bạt ngàn cao su đang mùa cho nhựa sống
Tiếng máy reo vui trên đồi gió lộng
Nắng tươi hồng giữa đất mẹ sinh sôi...

Về thăm quê trong dạ cứ bồi hồi
Vần thơ vụng thay bao lời muốn nói
Muốn ôm hôn những bàn tay vun xới
Chan chứa trong lòng hai tiếng Vĩnh Linh.

Bài thơ được bạn đọc đón nhận và có bài bình ở Thi đàn VN:
Huỳnh Xuân Sơn Với Cảm Nhận Bài Thơ Quê Hương Của Tác giả Lê Thanh Bình
http://tho.com.vn/bai-viet/huynh-xuan-son-voi-cam-nhan-bai-tho-que-huong-cua-tac-gia-le-thanh-binh/47486

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Buồn vui...

Tay không còn mạnh như xưa
Vén mây, quơ gió, bụm mưa trả trời
Bây giờ tóc bạc da mồi
Ngắm vầng trăng khuyết, thương trời mùa ngâu...

Vui thì cạn, buồn thì sâu
Thơ cùng ta bắc nhịp cầu ngày xanh…


Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

... CÙNG NẮNG THU

Tóc xanh giờ đã phai màu
Thẩn thơ em đứng trên cầu ngóng ai

Trời xanh trong, nắng miệt mài
Mây gom về núi hình hài nguyên sơ

Ngỡ rằng Thu thật mộng mơ
Nào hay... Thu cũng ngu ngơ giống mình...


                         Photo by: Như Mai


Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang