Hôm rồi, trên đường có việc đi qua cánh đồng Quảng Nam. Ngồi trên xe, nhìn qua kính thấy dáng ai đang lúi húi giữa đồng, răng mà giống mẹ mình chi lạ? Lòng se lại. Xe qua rồi mà mình cứ ngoái nhìn cho đến khi khuất hút bóng hao gầy…
Mẹ đã đi xa hơn 18 năm rồi… Trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời, mình sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẹ trước phút lâm chung. Không còn nói được nữa, những ngón tay, ngón chân đã bầm tím và lạnh ngắt, nhưng mẹ vẫn cố đợi mình về.Vừa đến nhà, mọi người rẽ ra cho mình vào với mẹ. Nghe mình gọi:“Mẹ ơi!Con Bình về với mẹ đây rồi!” Từ đôi mắt đã khép, hai hàng nước mắt chảy ra…Mẹ trút hơi thở cuối cùng. Mẹ muốn nói với mình cũng như từng đứa con yêu quý của mẹ rằng: Mẹ yêu các con lắm, thương lắm! Nhưng không còn cách nào có thể ở lại với các con…
Cả cuộc đời mẹ không có được một ngày thảnh thơi… Mắt mù, chân chậm, vẫn cố nuôi 5 đứa con. Cha bị bệnh mất sớm, nhưng cả 5 đứa đều được học hành. Các con đều thương mẹ, nên mỗi đứa một tay giúp mẹ gánh vác việc nhà. Có lẽ vì rứa mà cả nhà mình rất thương yêu nhau. “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”. Cả làng, cả xã ai cũng khâm phục và lấy anh chị em mình làm gương. Bây giờ mặc dù ai cũng đã có gia đình con cái, nhưng hễ có chuyện vui buồn thì cả mấy anh em đều xúm lại lo chung, lo hết lòng. Tất cả chúng con được như bây giờ là nhờ mẹ dạy:" Các con phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau. Con cái mồ côi, phải biết tự lo cho mình, đừng có tư tưởng dựa dẫm, nhờ vào lòng thương hại của người khác" .Nhà mình hồi đó đói khổ nhất làng, nhưng chúng mình đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, giỏi giang... “Đói cho sạch, rách cho thơm!”,mẹ mình dạy như rứa. Dù xa lâu rồi, mà lời mẹ như còn văng vẳng bên tai…Nhớ mẹ quá chừng,mà chỉ thầm gọi: Mẹ ơi!
Yêu con, đời mẹ khổ nhiều
Lời thương yêu mẹ, bao nhiêu cho vừa...

Hình minh họa trên net.
Viết nhân ngày của mẹ.


